Bà Pennycherry ¿i lên c¿u thang v¿n ¿ang cân nh¿c. Khi cô b¿¿c vào phòng, ng¿¿i l¿ ¿¿ng d¿y và cúi chào. Không gì có th¿ ¿¿n gi¿n h¿n cái n¿ c¿a ng¿¿i l¿, nh¿ng l¿i mang ¿¿n cho bà Pennycherry m¿t c¿m giác c¿ ¿ã b¿ lãng quên t¿ lâu. Trong m¿t khönh kh¿c ng¿n ng¿i, bà Pennycherry ¿ã th¿y mình là m¿t ph¿ n¿ t¿t b¿ng d¿ th¿¿ng, góa ph¿ c¿a m¿t lu¿t s¿: m¿t v¿ khách ¿ã g¿i ¿i¿n ¿¿ g¿p bà. Nó ch¿ là m¿t s¿ thích thú nh¿t th¿i. Ngay l¿p t¿c ti¿p theo Th¿c t¿ t¿ kh¿ng ¿¿nh l¿i. Bà Pennycherry, m¿t ng¿¿i qu¿n lý nhà tr¿, hi¿n ¿ang b¿p bênh v¿i vòng quay v¿t vãnh hàng ngày, ¿ã chu¿n b¿ s¿n sàng cho cu¿c tranh tài v¿i m¿t ng¿¿i ¿ tr¿ m¿i có kh¿ n¿ng, ng¿¿i may m¿n trông là m¿t quý ông tr¿ tu¿i thi¿u kinh nghi¿m.