Duyên khởi của tập sách này có phần nào dó hơi khác thường và dối với tôi dường như lại còn là một diều hết sức thú vị. Trong một thời gian khá lâu, với nhiều công việc dở dang nên tôi gần như không dặt bút viết thêm dược quyển sách nào trong Tủ sách Rộng mở tâm hồn, cho dù tôi dã chuẩn bị khá nhiều ý tưởng dể chia sẻ cùng bạn dọc qua một số chủ dề dã dược dự tính từ nhiều nam trước. Tuy nhiên, thời gian và công việc thật ra cũng chỉ là một yếu tố, vẫn còn một yếu tố khác quan trọng hơn nữa là tôi thực sự chưa tìm dược nguồn hứng khởi dể dưa những ý tưởng sẵn có của mình lên trang giấy.
Thế rồi, thật tình cờ tôi nhận dược một bài thơ rất dặc biệt, từ một người quen gửi dến. Tôi gọi là "bài thơ" vì với tôi nó gần như dã gợi lên dược trọn vẹn cả một dề tài mà từ lâu tôi hằng ấp ủ, nhưng thật ra có lẽ với da số người dọc khác thì không hẳn dã xem dó là một "bài thơ", bởi nó chỉ gồm hai câu ngắn ngủi dược dặt trang trọng bên dưới một chủ dề - rất có thể chính là toàn bộ ý tưởng mà người viết muốn diễn dạt.
Chủ dề dược nêu lên là: "Chân-lý di về dâu" và hai câu lục bát ngắn ngủi ấy như sau:
Chân-lý di, chân-lý về,
Chẳng còn, hay có; cũng "huề" một "tâm".
Tôi dã cố ý ghi chép lại chính xác như những gì tôi dược dọc thấy, bởi mỗi chi tiết trong hai câu thơ này dều mang những ý nghĩa nhất dịnh dối với tôi.
Trước hết, quý dộc giả có thể dã dễ dàng nhận ra những chữ chân lý dều dược viết có gạch nối. Ðây là dấu ấn cho thấy người viết thuộc một thế hệ khá lớn tuổi, ít nhất cũng dã theo học bậc trung học từ trước nam 1975, bởi hiện nay không ai còn giữ cách viết này. Những dấu gạch nối thời ấy làm nhiệm vụ liên kết một cụm từ ngữ khi người viết muốn người dọc phải tiếp nhận nguyên vẹn mà không tách rời chúng ra.
Ðiểm dặc biệt thứ hai là cách dùng chữ huề, một dạng trước dây của chữ hòa. Ngày nay ít thấy ai dùng chữ huề nữa, mặc dù theo quy luật chung của ngôn ngữ, nó vẫn còn dược lưu dấu trong những cụm từ cố dịnh như huề vốn, huề cả làng v.v... Nhưng khi dùng riêng rẽ, ta chỉ nói xử hòa chứ không nói xử huề, cũng như nói hòa thuận chứ không ai nói huề thuận v.v... Ngoài ra, tôi cũng chú ý dến cách dùng các dấu ngoặc kép trong câu với mục dích nhấn mạnh vào hai chữ huề và tâm.
Ðối với tôi, các dặc diểm nhận dạng qua hình thức như vừa nêu là những chỉ dấu dể tôi tiếp cận ý nghĩa hai câu thơ theo một hướng dặc biệt, trong chừng mực nào dó có vẻ gần giống như là một cuộc dối thoại trực giao giữa hai thế hệ - một ngày xưa cổ kính thâm trầm với nội tâm sâu lắng và một hiện tại nang dộng tư duy với ngập tràn tri thức.
Thế rồi, thật tình cờ tôi nhận dược một bài thơ rất dặc biệt, từ một người quen gửi dến. Tôi gọi là "bài thơ" vì với tôi nó gần như dã gợi lên dược trọn vẹn cả một dề tài mà từ lâu tôi hằng ấp ủ, nhưng thật ra có lẽ với da số người dọc khác thì không hẳn dã xem dó là một "bài thơ", bởi nó chỉ gồm hai câu ngắn ngủi dược dặt trang trọng bên dưới một chủ dề - rất có thể chính là toàn bộ ý tưởng mà người viết muốn diễn dạt.
Chủ dề dược nêu lên là: "Chân-lý di về dâu" và hai câu lục bát ngắn ngủi ấy như sau:
Chân-lý di, chân-lý về,
Chẳng còn, hay có; cũng "huề" một "tâm".
Tôi dã cố ý ghi chép lại chính xác như những gì tôi dược dọc thấy, bởi mỗi chi tiết trong hai câu thơ này dều mang những ý nghĩa nhất dịnh dối với tôi.
Trước hết, quý dộc giả có thể dã dễ dàng nhận ra những chữ chân lý dều dược viết có gạch nối. Ðây là dấu ấn cho thấy người viết thuộc một thế hệ khá lớn tuổi, ít nhất cũng dã theo học bậc trung học từ trước nam 1975, bởi hiện nay không ai còn giữ cách viết này. Những dấu gạch nối thời ấy làm nhiệm vụ liên kết một cụm từ ngữ khi người viết muốn người dọc phải tiếp nhận nguyên vẹn mà không tách rời chúng ra.
Ðiểm dặc biệt thứ hai là cách dùng chữ huề, một dạng trước dây của chữ hòa. Ngày nay ít thấy ai dùng chữ huề nữa, mặc dù theo quy luật chung của ngôn ngữ, nó vẫn còn dược lưu dấu trong những cụm từ cố dịnh như huề vốn, huề cả làng v.v... Nhưng khi dùng riêng rẽ, ta chỉ nói xử hòa chứ không nói xử huề, cũng như nói hòa thuận chứ không ai nói huề thuận v.v... Ngoài ra, tôi cũng chú ý dến cách dùng các dấu ngoặc kép trong câu với mục dích nhấn mạnh vào hai chữ huề và tâm.
Ðối với tôi, các dặc diểm nhận dạng qua hình thức như vừa nêu là những chỉ dấu dể tôi tiếp cận ý nghĩa hai câu thơ theo một hướng dặc biệt, trong chừng mực nào dó có vẻ gần giống như là một cuộc dối thoại trực giao giữa hai thế hệ - một ngày xưa cổ kính thâm trầm với nội tâm sâu lắng và một hiện tại nang dộng tư duy với ngập tràn tri thức.
Dieser Download kann aus rechtlichen Gründen nur mit Rechnungsadresse in A, B, CY, CZ, D, DK, EW, E, FIN, F, GR, H, IRL, I, LT, L, LR, M, NL, PL, P, R, S, SLO, SK ausgeliefert werden.